Meo vat suc khoe: Gần đây người ta rộ lên, đồn thổi một loài cây có tên gọi cây Nở ngày đất có tác dụng chữa bệnh tiểu đường, bệnh Gut,...Tôi có dịp đi công việc chạy qua nhiều con phố tại Tp HCM tôi thấy người ta bày bán loại cây này khá nhiều, từ cây khô cho tới cây tươi đều có, chúng được bày bán như bán các loại hoa quả, trái cây bên đường. Tôi cũng có nghe một đoạn thời sự trên truyền hình có trích ý kiến của một số thầy thuốc Đông y nói rằng loài cây này chỉ nghe nói có tác dụng thanh nhiệt giải độc chứ chưa nghe là nó có tác dụng chữa bệnh tiểu đường hay Gut gì hết.
Ảnh minh hoạ: Cây Cúc Trời được bày bán trên đường
Là một giáo viên rất yêu các loài thảo dược, tôi có tìm hiểu qua các loại cây này và xin có một số ý kiến sau giúp cho mọi người có cái nhìn khách quan hơn về cây thảo dược này..
Cây Nở ngày đất ở địa phương Bình phước, Đồng nai người dân gọi nó là cây Cúc trời, cái tên được gọi như vậy có lẻ là do loài cây này hoa nở ra có màu trắng như hoa Cúc, hoa hướng thẳng lên bầu trời kiêu hãnh và rất lâu tàn phai. Khi nấu nước loài cây này cho vị ngọt và chát, màu sắc cũng giống như màu trà của trà xanh hãm đó là do chất Tanin trong cây tạo nên. Hiện tại tôi chưa thấy có tài liệu nào nói về loài cây này một cách sâu sắc. Tuy nhiên theo kinh nghiệm dân gian loài cây này đúng là có tính thanh nhiệt, giải độc, đặc tính này rất rõ nét. Ngoài ra, Cúc trời còn được kết hợp với một số loại cây khác thì có thể hỗ trợ chữa được bệnh Gut hay tiểu đường như Diệp hạ châu( Cây Chó đẻ), Cam thảo đất,...Nói một cách chính xác thì Cúc trời hay cây Nở ngày đất chỉ có thể hỗ trợ chữa bệnh tiểu đường chứ không thể chữa khỏi hẳn được bệnh này.
Ảnh minh hoạ: Cây Cúc trời hay cây Nở ngày đất

Ở đây tôi xin đưa ra một bài thuốc mang tính kinh nghiệm dân gian để những bạn bị tiểu đường có thể tham khảo sử dụng.
Kết hợp Cúc trời và Diệp hạ châu: Lúc bệnh tiểu đường nặng có thể dùng nấu Cúc trời 15g, Diệp hạ châu 10g uống hàng ngày(uống thay nước hoặc vào 3  - 4 lần trong ngày, mỗi lần 2/3 đến 1 chén thuốc, khi đường huyết ở trạng thái cân bằng có thể giảm mỗi loại trên còn 3 - 5g nấu uống nước hằng ngày để duy trì trạng thái bình thường, khoẻ mạnh cho người bị tiểu đường. Cũng tuỳ người mà bài thuốc trên có công hiệu hay không(hợp hay không hợp).
Qua kinh nghiệm quan sát và có chứng kiến nhiều người sử dụng, theo tôi đúng là cây Nở ngày đất hay Cúc trời có tác dụng hỗ trợ điều trị tiểu đường và Gut chứ không thể chữa khỏi hẳn được, cây Nở ngày đất này có thể chế biến thành một loại trà khô kiểu như trà Diệp hạ châu, Giảo cổ lam để hỗ trợ người bệnh, đừng quá kỳ vọng và tin rằng chúng chữa khỏi hẳn bệnh, cùng lắm Cúc trời cũng như các loại cây thuốc có tác dụng đa năng khác như Diệp hạ châu, Lược vàng, mướp đắng rừng,... mà thôi.
Trên chỉ là ý kiến cá nhân qua kinh nghiệm quan sát và sử dụng của tôi. Rất mong bạn đọc tìm hiểu thông tin cẩn thận để có cái nhìn khách quan và quyết định đúng đắn hơn khi sử dụng
Anh Tuấn


Bác sĩ Nguyễn Khắc Lợi – phòng khám nam khoa Hoa Hồng từng điều trị cho một phụ nữ 56 tuổi bị sùi mào gà quanh khoang miệng vì quan hệ với người yêu trẻ tuổi.

Mắc bệnh từ phi công trẻ

Bệnh nhân Phạm Thị Q. trú tại Hoàn Kiếm, Hà Nội bị mụn quanh miệng nhưng không biết vì lý do gì. Bà Q. kể, bà góa chồng nhiều năm nay và đang cặp kè với một người kém bà gần 20 tuổi. Gia đình có điều kiện, bà Q. bao trọn gói cho nhân tình để có “rau sạch”. Mỗi khi quan hệ, bạn trai của bà Q. thích quan hệ bằng đường miệng nên bà hay chiều theo bạn tình.

Gần đây, bà thấy miệng hay bị u nhú. Bà Q. cho rằng bị nhiệt miệng, đi uống thuốc nhiệt miệng nhưng bệnh không khỏi. Càng ngày, bà thấy đau nhức hàm không thể ăn nổi. Gần đây, u nhú ngày càng dày lên và mùi rất đáng sợ như mùi chuột chết, thịt thối.

Bà Q. xấu hổ không dám đến viện. Cùng lúc đó, vùng kín của bà cũng bị các dấu hiệu tương tự. Bà đến khám phụ khoa. Bác sĩ chẩn đoán bà bị sùi mào gà. Lúc này, miệng của bà cũng mắc căn bệnh tương tự.

Bà Q. được bác sĩ Nguyễn Khắc Lợi - Phòng khám Nam khoa số 2 Triệu Quốc Đạt, Hà Nội điều trị đốt CO2 để trị sùi mào gà quanh miệng và vùng kín. Tuy nhiên, u nhú còn xuất hiện cả ở vùng hầu họng khiến việc điều trị khó khăn hơn. Mỗi lần đốt sùi, bà Q. vừa mất tiền và tốn thời gian. Khi bác sĩ yêu cầu, bạn tình của bà Q. đến khám cùng. Bà Q. thành thật không biết người yêu lấy bệnh từ đâu.

Khi bạn trai đến, cả hai người tranh cãi cho rằng bị lây bệnh từ đối phương. Bác sĩ Lợi chỉ tư vấn bệnh có thể lây qua đường quần áo thậm chí qua dùng chung toilet để hai bệnh nhân không hoài nghi nhau, tập trung vào điều trị bệnh.

Đến nay, bệnh đã giảm nhưng việc điều trị còn khá lâu vì điều trị sùi mào gà chỉ đốt u nhú bên ngoài còn vi rút HPV vẫn ẩn sâu trong máu và có thể tái phát bất cứ lúc nào. U nhú sùi mào gà ở vùng họng có thể gây ung thư khoang miệng, vòm họng, bác sĩ khuyên bệnh nhân cần tầm soát tốt để có thể phát hiện bệnh sớm hơn.

Bệnh không thể điều trị triệt để

Trước đó, cũng có nhiều bệnh nhân bị sùi mào gà tấn công ở miệng nhưng ít người bị cả toàn thân, miệng và cả vùng hậu môn, âm đạo như trường hợp của bà Q.

Biểu hiện sùi mào gà ở miệng thường có triệu chứng đau, khó nuốt, mụn nhú, đau nhức lợi. Ở nữ giới nói chung rất dễ phát hiện. Đó là những mụn thịt nhỏ màu hồng hoặc trắng, nhỏ, mềm, cao dần lên như những nhú gai, đường kính khoảng 1-2mm, thường xuất hiện ở bộ phận sinh dục. Bệnh càng tiến triển thì những mụn thịt này càng phát triển, lan rộng, liên kết với nhau thành một mảng rộng, gây chảy mủ hoặc chảy máu nếu va chạm, cọ xát mạnh.

Sùi mào gà không chỉ đơn thuần gây nên những rắc rối, phiền toái cho người bệnh trong cuộc sống sinh hoạt mà còn có nguy cơ gây ung thư âm hộ, âm đạo, cổ tử cung ở những trường hợp mắc virus HPV typ 16, 18. Bệnh gây biến chứng như: nhiễm khuẩn, chảy máu, cản trở giao hợp hoặc cản trở thai sổ trong khi sinh. Khi bị sùi mào gà ở miệng có nguy cơ ung thư vùng khoang miệng.

Trước những biến chứng nguy hiểm mà bệnh sùi mào gà có thể gây ra, trong đời sống sinh hoạt hàng ngày, bác sĩ Lợi cho biết mọi người nên thực hiện quan hệ tình dục an toàn, tránh quan hệ bằng miệng khi thấy vùng kín của đối phương có biểu hiện như mụn nhọt, lở loét. Thường xuyên sử dụng bao cao su.

Rửa tay và bộ phận sinh dục thật sạch trước và sau khi quan hệ bằng miệng sẽ giúp giảm nguy cơ nhiễm trùng và mắc các bệnh liên quan.

Hiện nay, bệnh sùi mào gà chưa có thuốc điều trị đặc hiệu. Tuy nhiên, việc phát hiện và điều trị sớm sẽ giúp giảm thiểu những triệu chứng, ngăn ngừa những biến chứng nguy hiểm mà bệnh có thể gây ra.

Theo Khánh Ngọc - Infonet.vn

Các bạn thân mến,
Thanh Hương xin viết ra những gì Thanh Hương biết để tất cả các bạn tham khảo, có ích cho chính mình, thân nhân và bằng hữu vì mầm Ung Thư hiện diện trong tất cả mọi người, chỉ đủ chance là nó bùng phát.

Thanh Hương đã kinh qua một thời gian bệnh Cancer: gồm 3 tháng dò tìm bệnh, 8 tháng trị chemotherapy, 1 tháng Radiotherapy, còn thử máu thì lia chia...vậy mà ròng rả 1.5 năm mới vượt qua khỏi.
Thời gian tìm bệnh cũng nhiêu khê vì có nhiều kỹ thuật đang dùng vẫn không đáng tin cậy như Ultra Sounds, Mammogram, Needle Biopsy: hễ họ nói có thì chắc có bệnh, nếu nói không thì phải xét lại, vì lấy sample sai chổ, vì xớ thịt quá condense...
Cũng tại bệnh Tiểu Đường, khiến ăn cơm rất ít; trời lạnh mau đói, lại thêm bạn chỉ cách làm Nem Chua (sau này mới biết bột làm Nem Chua có nhiều Hàn The), tự làm ăn thấy ngon, nên ăn lai rai...cộng thêm làm việc tối đa, lo toan nhiều việc, phiền não cũng bộn...Cuối cùng rước bệnh cũng là lẽ tất nhiên.
Cũng vì bệnh, sau khi mổ, bệnh viện dạy cách meditation (tỉnh tâm), làm theo họ chỉ; bỗng chợt nghĩ ra cái vụ Thiền này còn ai hơn Đức Phật, mình mang tiếng theo đạo Phật mà chả biết gì cũng thật uỗng, ngày xưa đi học, đeo đuổi riết con đường khoa cử, giờ đây xem ra cũng gần đất xa trời, cũng nên tìm hiễu đạo Phật xem sao...thế là con đường " Hướng về cõi Phật" bắt đầu từ đó.

Khi phát giác ra bệnh, phần chánh vẫn phải nhờ chiếu tia X (Radiotherapy), dùng thuốc tây rất mạnh một lúc cho vào vài loại, thuốc truyền vào gân máu (Chemtherapy), thuốc vào tới đâu là ớn người đến đấy.

Thường thì thuốc rất mạnh, chính nó cũng làm người bệnh suy yếu vì đặc tính của tế bào ung thư là cứ sinh sản lia chia, nên thuốc cứ tìm tế bào nào đang sinh sản là thanh toán. Tế bào bình thường của cơ thể cũng đang sanh sản, nhưng ít hơn tế bào Ung Thư, nên sau khi vào thuốc lần đầu sẽ bị lở màng bên trong miệng, sau cở 3 lần tóc rụng gần hết như bệnh ban, và chấm dứt kinh nguyệt (nếu người bệnh còn trẻ dưới 43 tuổi, sau khi chấm dứt trị liệu sẽ có kinh nguyệt trở lại).
Có người yếu hơn, có thể chết chỉ sau 3 lần vào thuốc (cứ 2 tuần vào thuốc 1 lần).
Bạch Huyết cầu và hồng cầu cũng bị tiêu diệt rất rất nhiều, do vậy người đang trị bệnh trở nên xanh xao, vàng vọt hơn vì hồng cầu xuống quá thấp, và người bệnh dễ mắc các chứng bệnh truyền nhiểm khác vì bạch cầu cũng xuống rất thấp, do vậy trước khi vào thuốc, phải đi thử máu để họ đo hồng cầu và Bạch Cầu có xuống quá tệ chăng, thì chờ thêm 1 tuần nữa cho lại sức để ready cho cuộc "hành quân" kế )
Nói chung khi thuốc vào, tức thì thấy bồn nôn, ói mửa liền tù tì...thuốc làm cho xiểng niểng, làm te tua còn hơn trước khi cho thuốc. Chỉ duy có 1 hy vọng là nó kill giùm các tế bào ác tính ấy.
Còn Radiotherapy, tuỳ theo bệnh nặng nhẹ, cũng phải làm hàng ngày kéo dài cả tháng , mỗi ngày họ chiếu tia X vào chỉ 4 phút, và da sẽ bị burn dần dần. Bác sĩ này phải tính toán rất hay để tia Xchỉ đến phần thịt mà không đến phần xương; bởi vì thân mình không thể phẵng, họ phải tính tia X đến phải dừng theo hình cong của cơ thể. Nếu không chính xác, tia X sẽ burn xương và làm dòn xương, có thể gẫy xương.

Tóm lại đối với người bệnh Cancer, có nhiều việc phải chú ý, phụ vào sự trị liệu của bác sĩ:

1. Không cho thêm vào người những chất tạo Cancer nữa:

a. Hàn The (làm dòn, dai thức ăn biến chế) nên xem lại các món có nó như thịt Nem Chua, Nem Nướng...check lại xem trong nhiều thức ăn biến chế như bánh tráng, bánh phở, mì...họ có cho thêm chăng?

b. Sau này hàng Trung Quốc bị các nước phát giác có rất nhiều chất gây hại sức khỏe, nhất là Ung Thư, có những nước tương chứa chất gây Cancer 5000 lần hơn bình thường! Có cả list nhiều hiệu nước tương không thể dùng! nếu kỷ nên dùng nước tương của Singapore , Nhật, Đức

c. Thịt nướng bị cháy không nên ăn, chất bị cháy cũng là nguyên nhân gây bệnh.
Tránh xa tia Microwave, khi xài oven nên đứng xa dù họ bảo window của nó không leaking các tia.

d. Không ăn thịt đỏ như thịt bò, thịt heo, nên ăn thịt trắng như thịt gà, nhớ tránh ăn cánh gà, vì nơi đây người nuôi hay chích hormone cho gà mau lớn, mau bán...độc
Nói chung bớt thịt, thêm rau cải.

e. Tránh chất béo, tránh quá nhiều đường, 2 thứ này tế bào Ung Thư ưa thích.

f. Nắng gắt có nhiều tia tử ngoại UV cũng làm ung thư da, đừng tưởng xài cream chống nắng là OK, rồi ra phơi nắng (để thêm vitamin D) ( lớp ozone ( là phân tử có 3 nguyên tử Oxygen) trên bầu khí quyển bị trống 1 lổ to, do khí thải của các nước phát triển kinh tế, quá nhiều nhà máy phun ì xèo khói, có nhiều carbonic bay lên làm phá dần lớp Ozone che chở ấy!)
Thức uống trong siêu thị cũng bỏ nhiều chất chống hư = chất bảo quản (preservatives), cũng không tốt, ăn và uống các thứ trái cây rau cải tự nhiên không qua biến chế, để dành lâu vẫn tốt hơn.
(chuyện đến đây là hết mức của mình, nếu nói xa hơn, trái cây rau cải, người trồng cũng bỏ phân bón hoá học, thuốc trừ sâu bọ...để cho ra hoa quả tươi tốt, được mùa, giữ lâu không hư khi bán...). [Hồi đó thấy dân tây phương tự trồng rau trái, lấy làm lạ sao họ chịu khó đến thế! thì ra là vậy: sợ Ung Thư quá chừng chừng!]

g. Có những người làm trong phòng thí nghiệm, cũng nên lưu ý có nhiều hoá chất gây ung thư gọi là Carcinogen.

h. Thứ mà mình ít lưu ý là tránh mua nhà gần các vùng điện cao thế, nơi đó nhà rẻ hơn, VN ta thích rẻ, không để ý việc nguy hiễm vô hình, âm thầm!

i. Một thứ không ai biết là có những vùng, phía dưới có chất phóng xạ (tia phóng xạ vào người sẽ bắn tứ tung hết tế bào này qua tế bào khác), từ đất chất phóng xạ lúc nào cũng phát ra nào ai biết được! chuyện này đành xí cho trời đất thôi, nói cho đủ vậy mà.
(Thật ra sinh viên đi học, có bài vật lý cũng học về chất phóng xạ, có khi chưa học lý thuyết đã cho thực tập, họ đã dặn dùng kẹp gấp nó, mà rớt tới rớt lui, có khá nhiều sinh viên cũng thò tay bóc nó mà không biết trực tiếp tiếp xúc càng nguy cơ Ung thư!)

Có nhiều phương pháp tìm bệnh phải nhờ chất phóng xạ để biết chổ nào tim nghẹt, chổ nào đang bị Ung Thư...như là làm MRI, họ chích 1 lượng rất ít chất phóng xạ, sau đó cho nằm dài trong 1 máy to, giữ im lìm như khúc gỗ trong suốt thời gian máy rà từ đầu đến chân để tìm xem có Ung Thư chổ nào! Khi bị Ung Thư mà nghe cho thêm phóng xạ vào là lo lắm, nhưng họ bảo đảm là lượng rất nhỏ không gây bệnh! đành vậy thôi!!)

2. Dùng các dược liệu:

Chống Ung Thư là chống các gốc tự do, free radical, uống 3 vitamin cần kết hợp là (A+C+E) để chống các gốc tự do ấy.

a. Tỏi có khả năng chống Ung Thư và kháng trùng, tạo thêm kháng thể ,vì trị Ung Thư nên dùng liều khá hơn bình thường, có thể dùng rượu Tỏi (2 củ tỏi xay cho vào 200 ml rượu), mỗi ngày 3 lần, mỗi lần 1 muỗng canh.

b. Cabbage = Cải bắp: dùng máy Extractor, sẽ rút nước, bỏ xác, mỗi bắp cải có thể rút ra 500ml, mua vài bắp rút ra được nhiều hơn, mổi ngày uống 250 ml hay 1 ly.

c. Măng Tây, broccoli

d. Chống Ung Thư là chống các gốc tự do, free radical, uống 3 vitamin cần kết hợp là (A+C+E) để chống các gốc tự do ấy, các vitamin này có thể mua ở dạng tablet hay mình có thể xây sinh tố uống rất hiệu quả, có lần xem TV thấy 2 ông bà uống 3 tháng hết bệnh: họ xây cam, bôm, cà chua, cabbage, cà rốt...

e. Có thể xay Lô Hội và bỏ thêm 1 muỗng Mật Ong để cơ thể khoẻ hơn, thêm kháng thể.

3. Giữ thân khoẻ mạnh, tâm an vui:

a. Tập thể dục, massage cho máu chạy đều hoà, cho các chất ăn uống trên phân phối đầy đủ cơ thể.
Kèm theo thở theo kiểu thở bụng để thêm tối đa oxygen và thải toàn vẹn carbonic.
Thở bụng là bắt đầu thở ra trước, khi thở bụng hóp từ từ, cách mô sẽ kéo lên, khí sẽ lùa ra hết, sau đó hít vào từ từ, cách mô kéo xuống, buồng phổi sẽ to ra, chứa nhiều không khí hơn, đến khi hết hít vào thêm được, ngưng 1 chút để áp lục này sẽ làm sự trao đổi khí hiệu quả, oxy vào máu, carbonic thải ra phổi, và sau đó thở ra, cứ thế mà làm.
Thở bụng có thể thực hiện lúc nào cũng nên, ngay cả trước khi ngủ cũng sẽ cho giấc ngủ sảng khoái không mộng mỵ

b. Tâm an vui: Người bệnh Ung thư, thường không là người èo ọt, rất active, nên đôi khi làm quá sức của mình, và lắm khi cũng rơi vào stress...khi bệnh không làm gì được lại xuống tinh thần, buồn rầu, lo âu...: những thứ này sẽ làm bệnh tệ ra; cho nên phải giữ tinh thần vững chãi, chấp nhận việc gì đến cứ đến, nếu cần tậpThiền cũng là cái lợi không những cho sức khoẻ mà còn cho tinh thần, và xa hơn nữa là cho tâm linh.
Chính cái thở sẽ là trung gian giữa thân và tâm linh, khi biết điều hoà hơi thở đến nhẹ nhàng, cũng là làm cho tâm thanh thản, sẽ điều hoà hai hệ thần kinh Trực Giao Cảm và Đối giao Cảm sẽ làm mạch máu mở rộng để máu đến nuôi tế bào thần kinh đầy đủ, rồi làm tâm yên bình và sẽ có thêm đạo lực, khiến tâm không chao đảo trước nhiều tình huống, và khi gần với đạo, sự chết nếu đến sẽ không còn gì đáng sợ, nhưng cũng trong cái không còn sợ chết ấy cũng là chổ có thể còn sống.

Nói chung bệnh Ung Thư phát giác càng sớm càng có cơ hội sống sót, chờ nó phát tán (di căn) qua chổ mới là không thuốc trị cho nên từ lúc không bệnh, nên biết để sinh sống hầu ngăn ngừa.
H viết 1 lèo và gởi nên khó đầy đủ như ý, nhưng cũng tạm đủ cho người cần nó.
Viết dài, thường sau khi gởi đi mới phát giác trật vài lỗi chính tả, vậy xin các bạn miễn chấp nhé.

Các bạn có thể chuyển cho bất cứ ai cũng là điều nên làm, vì may ra có thể giúp những người chưa bệnh sẽ không bệnh.

Thân ái
Thanh Hương
(trích VDN)

10/11/2014 19:09
Lê Dũng

 Những thói quen nấu ăn dưới đây không chỉ làm mất giá trị dinh dưỡng mà còn gây nguy hiểm khôn lường cho sức khỏe của bạn. (HT tổng hợp)
Làm nóng dầu ăn đến bốc khói: Điều này hoàn toàn sai vì khi đó dầu ăn đã bắt đầu biến chất và nếu tình trạng đun nóng quá mức này lặp đi lặp lại (sử dụng dầu đã chiên nhiều lần) dầu ăn sẽ thay đổi thành phần hóa học, những chất chống oxy hóa có lợi trong dầu bị phá hủy và tạo ra những hợp chất có hại.
Chiên ngập dầu: Nhiều người cho rằng chiên ngập dầu thì thức ăn mới giòn, vàng đều và ngon. Nhưng bạn có biết rằng, cách thức này sẽ làm tăng lượng chất béo bão hòa của thực phẩm. Đây chính là một trong những nguyên nhân gây tăng cân và tăng cholesterol, góp phần tăng nguy cơ phát triển bệnh huyết áp và tim mạch.
Cho quá nhiều muối và mì chính vào món ăn: Mặc dù muối và mì chính là hai loại gia vị cần thiết cho món ăn nhưng cho quá nhiều vào món ăn lại là điều không tốt cho sức khỏe.
Rán thịt ở lửa to: Thịt rán là món ăn khoái khẩu với nhiều gia đình, tuy nhiên bạn nên rán nhỏ lửa để chín đều và tránh biến mỡ động vật thành những chất gây hại cho đường tiêu hóa.
Đảo, khuấy thức ăn liên tục khi nấu: Chúng ta có thói quen đảo, khuấy thức ăn liên tục để ngăn ngừa cháy, nhưng khuấy quá nhiều có thể không có lợi cho thức ăn. Nó không những làm giảm giá trị dinh dưỡng trong đồ ăn mà còn làm cho đồ ăn dễ bị nát, mềm nhũn mất ngon.
Luộc kỹ rau củ trước khi nấu: Rau củ chứa rất nhiều vitamin ở dạng tự nhiên, việc luộc trước hoặc nấu đi nấu lại nhiều lần sẽ phá hủy toàn bộ các chất dinh dưỡng này. Vì vậy, bà nội trợ nên lựa chọn các loại rau củ sạch khi ăn và tránh luộc hoặc nấu quá kỹ.
Luộc trứng quá lâu: Trứng chứa nhiều protein và tiền chất vàng, cung cấp giá trị dinh dưỡng rất tốt cho cơ thể. Tuy nhiên, nếu luộc quá lâu sẽ làm các protein và tiền chất quan trọng bị phá hủy hết.
Cho quá nhiều thức ăn vào chảo. Nếu bạn muốn xào nhanh bằng cách cho thật nhiều thức ăn vào chảo thì sẽ khiến thức ăn của bạn bị mềm, chín không kỹ và không đều. Điều này dẫn đến hậu quả là nhiều vi trùng, vi khuẩn chưa bị tiêu diệt hết nhờ nhiệt độ. Và việc làm này vô tình ‘tiếp tay’ cho các mầm bệnh phát sinh trong cơ thể.
Không làm sạch vỉ nướng: Một nghiên cứu gần đây cho thấy một vỉ nướng bình thường có khoảng 1,7 triệu vi khuẩn trên mỗi cm2. ‘Thức ăn còn sót lại trên vỉ nướng sẽ bị ôi thiu, tôi đã từng nhìn thấy vỉ nướng mốc meo cả lên vì tôi quên làm sạch nó sau khi dùng’ ông Sarah Kriger, người phát ngôn của Học viện Dinh dưỡng và Thực phẩm Hoa Kỳ nói.
Làm tan thức ăn đông lạnh ở nhiệt độ phòng: Nhưng bạn có biết rằng nhiệt độ phòng (20-22 độ C) là môi trường rất thuận lợi để cho vi khuẩn phát triển vì vi khuẩn có thể sinh sôi. Cách tốt nhất giúp bạn làm tan thức ăn đông lạnh là bạn sử dụng lò vi sóng ở chế độ rã đông hoặc cho xuống ngăn mát tủ lạnh, dùng nước lạnh dội vào thịt để nhanh chóng làm tan đông.
Dùng chung thớt khi thái đồ ăn sống, đồ ăn chín. Các chuyên gia dinh dưỡng khuyến cáo nên sử dụng loại thớt riêng biệt khi thái thịt, rau sống và đồ chín. Nguyên nhân là khi thái, một lượng không nhỏ vi khuẩn sẽ nhanh chóng bám vào thực phẩm, ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe người ăn.
Sử dụng chảo chống dính ở nhiệt độ cao: Nhiệt độ cao có thể khiến các loại chảo chống dính sinh ra hợp chất có tên là PFCs (perfluorocarbons) dưới dạng khói. Nhiều nghiên cứu chứng minh rằng chất PFCs có liên quan đến tổn thương gan và các vấn đề về chậm phát triển. Vì vậy, trước khi đun, hãy kiểm tra xem chảo dùng được ở nhiệt độ tốt nhất là bao.
Dùng dụng cụ kim loại cho xoong/chảo chống dính: Nếu sử dụng những đồ dùng nấu ăn bằng kim loại, bạn sẽ vô tình làm trầy xước mặt xoong/chảo và như vậy bạn cũng sẽ ăn luôn vào bụng mình hợp chất PFCs. Hãy dùng dụng cụ bằng gỗ hoặc cao su chịu nhiệt.


http://www.baomoi.com/Sai-lam-co-the-gay-ung-thu/82/15235435.epi
http://kenh13vn.net/sai-lam-co-the-gay-ung-thu.html

Đã có nhiều bệnh nhân ung thư lại tìm được đường sống cho mình từ bài thuốc của y học cổ truyền của Lương y Trần Gia Đạt ở Hà Nội.

Ung thư là một trong những bệnh hiểm nghèo mà cho đến nay y học thế giới vẫn còn bó tay; Có chăng cũng chỉ là phương pháp điều trị kiềm chế sự phát triển của tế bào ung thư, kéo dài thêm sự sống của bệnh nhân mà thôi.
Chính vì thế, khi nghe một số bạn bè và một vài tờ báo ở Thủ đô nói về lương y Trần Gia Đạt chữa trị thành công hàng trăm trường hợp bị ung thư, tôi vẫn chưa tin và quyết định đến phòng khám của ông ở Kim Ngưu, phường Thanh Lương, quận Hai Bà Trưng, Hà Nội.
Thấy chúng tôi đến, ông nói: “ Các anh thông cảm chờ tôi 30 phút nữa nhé. Tôi đang cân thuốc cho bệnh nhân”. Phòng khám khá rộng, trên bàn và tủ có tới trên 60 chiếc hộp đựng các loại thuốc và đều là thuốc đã tán thành bột.
Dừng tay, ông mời chúng tôi uống nước. Để khỏi mất thời gian chúng tôi đi ngay vào vấn đề… Ông cười hiền hậu: “Thật tình tôi rất bận, các anh thông cảm; tốt nhất là tôi cho các anh xem toàn bộ số hồ sơ bệnh án mà tôi đã điều trị thành công, hy vọng có thể giúp anh điều gì đó. Nếu vấn đề gì các anh thấy chưa rõ thì tôi sẽ trao đổi lại”.
Nhìn chồng hồ sơ bệnh án, tôi thật sự ái ngại. Tôi nói với ông: “Chúng tôi không có điều kiện nghiên cứu hết số hồ sơ bệnh án này, ông có thể giới thiệu cho tôi những trường hợp điển hình về ung thư gan, phổi, dạ dày… mà ông đã điều trị thành công”.
Ông cẩn thận rút trong chồng hồ sơ bệnh án lấy ra cho tôi 8,9 bộ hồ sơ bệnh án: gồm 3 bệnh nhân ung thư gan, 3 bệnh nhân ung thư phổi, 1 bệnh nhân ung thư não, một bị ung thư dạ dày và một bị vảy nến á sừng rất nặng. Trong mỗi bệnh án, đều có những thông tin về tên, tuổi, địa chỉ cụ thể của bệnh nhân; đặc biệt là có số di động của bệnh nhân hoặc người thân của họ. Sau khi xem hồ sơ bệnh án để đảm bảo mắt thấy tai nghe, dựa trên địa chỉ và số điện thoại có trong bệnh án chúng tôi liên lạc hoặc tìm đến bệnh nhân.
Những điều mắt thấy tai nghe
Trước hết, xin giới thiệu với bạn đọc bệnh nhân bị ung thư gan đã được lương y Trần Gia Đạt điều trị thành công.
Bệnh nhân là Nguyễn Khắc Lâm
34 tuổi, hộ khẩu thường trú: Tổ 58, thị trấn Đông Anh, Hà Nội. Rất may là tôi gặp anh Lâm tại phòng khám của lương y Trần Gia Đạt.

Anh kể cho chúng tôi: Cách đây 4 năm tự nhiên em thấy người mệt mỏi, đau bụng và sút cân rất nhanh. Người nhà đưa em đi khám ở Khoa u bướu bệnh viện Thanh Nhàn. Qua xét nghiệm, chụp, chiếu, siêu âm, các bác sĩ kết luận em bị ung thư gan với 4 khối u ở gan. U to nhất là 10cm; tế bào ung thư trong máu trên 1.000. Sau 17 ngày nằm điều trị ở bệnh viện nhưng bệnh tình không thuyên giảm, gia đình đưa em về nhà chữa thuốc Nam. Thời gian này, có người thân mách cứ đến cắt thuốc ở lương y Đạt, biết đâu gặp thầy gặp thuốc. Thế là vợ em đi cắt thử 1 đợt với suy nghĩ “còn nước còn tát”.
Điều kỳ diệu đã đến với em. Sau 6 tháng uống thuốc của lương y Đạt, em thấy người khỏe ra, ăn ngủ tốt và tăng cân. Và em liên tục uống thuốc cho đến hôm nay. Hai năm kể từ ngày mắc bệnh, sau khi uống thuốc của lương y Đạt, em đến bệnh viện kiểm tra, xét nghiệm lại thì 4 khối u trong gan không còn nữa. Tế bào ung thư trong máu hiện còn là 1,7- dưới mức cho phép rất xa. Em thấy hạnh phúc vô cùng. Và bây giờ, em tình nguyện giúp việc ở đây. Thầy Đạt- người đã cứu sống em.
Bệnh nhân Vũ Thị Quốn, 72 tuổi ở xã Tống Trân, huyện Phù Cừ (Hưng Yên).
Dù đã 72 tuổi, lại vừa trải qua bệnh hiểm nghèo nhưng bà rất vui khi tiếp chúng tôi. Ông Nguyễn Đình Nhận – chồng bà kể: Nhà tôi phát bệnh vào khoảng cuối năm 2010, đi khám ở bệnh viện Hưng Hà, bác sĩ chẩn đoán có dấu hiệu của bệnh gan. Sau khi chuyển lên khám ở Viện K thì họ kết luận bị u gan đa ổ giai đoạn cuối, cùng lắm chỉ sống được vài tháng nữa”.

Cái tin sét đánh đó như trời giáng xuống đầu ông và các con. Hàng ngày, chăm sóc vợ bên giường bệnh, ông chỉ mong sao có một phép nhiệm màu có thể cứu sống bà. Vì thế, khi nghe ở đâu có thầy thuốc hay là ông và các con lại tìm đến. Bệnh tình của bà không thuyên giảm mà ngày một nặng hơn.
Chỉ đến khi nghe người em họ trên Hà Nội mách tới phòng khám Đông y của lương y Trần Gia Đạt chuyên chữa các bệnh hiểm nghèo “bệnh viện trả về” thì ông bảo ngay cậu con trai là anh Nguyễn Đình Công tới bốc thuốc. Lúc đó, vào khoảng giữa tháng 6-2011.
Cũng như nhiều bệnh nhân khác, anh Công chỉ cần kể lại đúng bệnh tình hoặc mang hồ sơ bệnh án đến là lương y Trần Gia Đạt có thể kê đơn bốc thuốc.
Uống thuốc được 1 tháng, bà Quốn đã thấy đỡ đau, bắt đầu ngủ được, ăn được. Ba tháng sau đi siêu âm thì thấy tan các u gan, da dẻ khác hẳn. Đến tháng 11 đi siêu âm lần nữa thì bà bị tắc tĩnh mạch cửa gan.
Theo những người trong ngành thì bị tắc tĩnh mạch cửa coi như chết nhưng kỳ diệu là sau khi uống những thang tiếp theo, tĩnh mạch đã thông hoàn toàn.
Lương y Trần Gia Đạt cho biết: Trong số hàng trăm người thì may mắn có 5,7 người là thoát chết khi bị tắc tĩnh mạch cửa. Bà Quốn là người may mắn trong số đó”.
Quả thực, nếu không tận mắt chứng kiến và xem lại toàn bộ hồ sơ bệnh án thì có lẽ chúng tôi sẽ không tin rằng, người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình giờ khỏe mạnh bình thường lại là người từng “chờ lo hậu sự”.
Ông Vương Xuân Thiếp
76 tuổi, là Thượng tá Quân đội đã nghỉ hưu, ở thôn Tráng Việt, xã Tráng Việt, huyện Mê Linh, Hà Nội.
Liên lạc với ông qua số điện thoại ghi trong bệnh án, người trả lời máy là con trai ông tên là Úy. Anh Úy cho biết: Năm 2011, bố tôi bị ho nhiều, khó thở và sức yếu nên được đi khám tại bệnh viện 108. Các bác sĩ phát hiện cụ Thiếp có K phổi, kích thước u là 5cm.

Các bác sĩ nói cụ bị cao huyết áp, suy tim độ 3, tim to, sức rất yếu không thể tia xạ, truyền hóa chất được. Và bệnh viện cũng chỉ điều trị khoảng nửa tháng để “động viên” cụ rồi cho về nhà. Thấy các bác sĩ nói tình trạng bệnh của bố mình như thế, tôi cũng xác định y học hiện đại không can thiệp được, mà tuổi cụ cũng cao, sức yếu nên chắc chỉ còn cách đưa cụ về chăm sóc những ngày cuối đời. Gia đình cũng chuẩn bị sẵn hậu sự, xây sẵn mộ để đưa cụ về nơi an nghỉ cuối cùng.
Nhưng có lẽ, cái phúc của gia đình tôi vẫn lớn khi có người bạn đến nhà chơi mách rằng có biết một nơi chữa ung thư bằng thuốc Nam gia truyền tốt lắm. “Còn nước còn tát”, gia đình cứ thử đến bốc thuốc cho cụ. Mặc dù đi bốc thuốc Nam nhưng tôi vẫn bán tín bán nghi, nhưng nghĩ “có bệnh thì vái tứ phương” nên cũng tìm đến. Thật không ngờ, sau 7 tháng dùng thuốc của lương y Trần Gia Đạt, bố tôi khỏe trở lại. Cụ ăn uống ngon miệng, trọng lượng cơ thể tăng 10kg. Và hiện nay, mỗi ngày cụ đi bộ 5km. Đặc biệt là khi đến bệnh viện 108 kiểm tra, các bác sĩ cho biết đã hết tế bào ung thư, u không còn nữa. Tôi thấy đây là một bài thuốc kỳ diệu của lương y Trần Gia Đạt.
Bà Nguyễn Thị Thư, 79 tuổi, hiện ở số nhà 12, tổ 12 phường Long Biên, quận Long Biên, Hà Nội.
Năm nay, dù ở tuổi 79 lại đã bị thực dân Pháp tù đày và vừa trải qua căn bệnh hiểm nghèo, nhưng trông bà khỏe mạnh, béo tốt. Tiếp chuyện chúng tôi, con trai bà cho biết: Tháng 2 năm 2012 khi thấy mẹ tôi mệt mỏi, gầy dần, ho và đau ngực, khó thở nhiều, chúng tôi cho mẹ đến bệnh viện phổi Trung ương để khám. Các bác sĩ chụp, chiếu kết luận mẹ tôi bị K phổi, tràn dịch màng phổi và màng tim nhiều. Trong vài tuần, bệnh viện hút đến 5 lần, mỗi lần trên 1 lít dịch màu đỏ, dịch rất nhiều máu. Sau vài tuần các bác sỹ khuyên đưa bà về nhà vì đã ở giai đoạn cuối. Về nhà chúng tôi nghĩ không để mẹ tôi chờ chết, chúng tôi cho mẹ đến bệnh viện Bạch Mai Hà Nội xin điều trị tiếp. Bác sỹ bệnh viện Bạch Mai cũng khuyên cho mẹ tôi về điều trị thuốc Nam, sống thêm ngày nào, tháng nào hay ngày tháng đó. Thấy không còn cơ hội gì, chúng tôi buồn chán và bất lực. Ra viện chúng tôi được mọi người mách về Phòng khám Đông y ở ngõ 325 Kim Ngưu có nhà thuốc chữa nhiều bệnh nan y tốt, thế là chúng tôi đến xin cắt thuốc chữa bệnh. Mặc dù lúc này bệnh tình mẹ tôi rất nặng, gần như nằm liệt giường. Gia đình tôi đã chuẩn bị hậu sự cho bà đầy đủ, ra chùa gần nhà thờ họ tính ngày giờ “đi” của bà. Song số mẹ tôi ông trời vẫn thương cho sống. Mới chỉ một tháng đầu tiên dùng thuốc mà mẹ tôi đã khỏe mạnh, hết ho, hết đau, không khó thở nữa, đi lại nhanh nhẹn, ăn khỏe. Uống hết thuốc tháng đầu tiên mẹ tôi đã đến nhà thuốc để thầy thuốc biết mặt và báo tin mừng. Bà đã lên được 6kg; chụp, chiếu tim phổi bà đã trở về bình thường, không còn dấu hiệu ung thư. Bây giờ, dù ở tuổi 79 nhưng trông bà vẫn khỏe mạnh, béo tốt, hồng hào.

Trường hợp bệnh nhân ung thư não. là anh: Nguyên Đình Hợp, 51 tuổi, ở thôn Vân Điềm, xã Vân Hà, huyện Đông Anh (Hà Nội).
Chúng tôi liên lạc với anh Hợp qua số điện thoại: 01688980588 thì được anh kể: Không may tôi mắc phải căn bệnh ung thư não. Khi phát hiện bệnh, gia đình cho tôi vào Bệnh viện TW Quân đội 108.

Vì có người nhà làm trưởng khoa Bệnh viện, sau chụp chiếu, bác sỹ kết luận là ung thư não giai đoạn cuối, khối u chèn ép gây méo mồm, liệt nửa người, giảm trí nhớ, sút cân nhiều. Nằm 16 ngày tại bệnh viện để điều trị, tiêm và truyền dịch cho đỡ méo mồm, bác sỹ Trưởng khoa thần kinh cùng bác sỹ người nhà (Trưởng khoa A5) khẳng định không can thiệp được gì từ Tây y vì tia xạ vào càng liệt, hoa chất cũng không giải quyết được, nên quyết định cho tôi về và bảo đi chữa bằng thuốc Nam. Được người này người khác mách bảo đến Phòng khám lương y Đạt tại Hà Nội để chữa rồi gia đình đến Phòng khám xin thuốc điều trị. Chỉ vài tháng dùng thuốc tôi thấy mỗi ngày một tỉnh táo, minh mẫn, chân tay đỡ liệt, ăn uống thấy ngon, khỏe mạnh rồi lên cân. Thời gian cứ trôi đi, dùng thuốc trên 1 năm, tôi thấy khỏe mạnh, hết liệt, hết méo mồm, hết đau đầu và lên cân. Đến tháng 11-2010, tôi quyết định đến Bệnh viện 108 để chụp chiếu; các bác sỹ cho biết kết quả khối u ung thư não đã hết. Sau kết quả đó, tôi vẫn xin thuốc uống gần 1 năm. Đầu năm 2012, tôi lại đi kiểm tra tiếp và được các bác sỹ Quân đội Bệnh viện 108 kết luận bệnh ung thư của tôi đã hết. Tôi sung sướng và hạnh phúc vô cùng.
Trường hợp bệnh nhân bị ung thư dạ dày là ông Nguyễn Thanh Tuấn, 57 tuổi, ở số nhà 25B, quốc lộ 2, Phú Minh, Sóc Sơn, Hà Nội.
Ông là một thương binh làm kinh tế giỏi của Hà Nội. Mặc dù gần 60 tuổi, với một bên chân bị thương và vừa trải qua “cuộc chiến” sinh tử với bệnh ung thư dạ dày nhưng ông Tuấn vẫn nhanh nhẹn.

Ông điềm tĩnh kể với chúng tôi về quá trình điều trị căn bệnh ung thư dạ dày của mình. Năm 2009, đột nhiên tôi thấy sức khỏe giảm sút, đau bụng không dứt. Đi khám tại Bệnh viện K Trung ương, bác sĩ kết luận tôi bị K dạ dày mà tôi không thể tin nổi.
Mặc dù bệnh viện khuyên gia đình nên mổ để duy trì sự sống nhưng tôi không nghe. Lúc ấy có người chú mách là có em bị ung thư gan, chỉ nằm thoi thóp chờ chết, gia đình đã chuẩn bị sẵn đồ lo hậu sự nhưng uống thuốc của lương y Trần Gia Đạt nên đã khỏi, khỏe mạnh trở lại. Thế là tôi tìm đến địa chỉ phòng khám của lương y. “Không phải tôi đến chữa một cách tù mù mà đến nghe Lương y nói bệnh của tôi tình trạng nào, cách chữa ra sao thấy hợp lý nên tôi mới chữa. Điều khác biệt của ông ấy là không bốc thuốc đồng loạt cho mọi bệnh nhân mà với mỗi người lại có cách uống, liều dùng khác nhau tùy theo tình trạng bệnh. Sau khi uống 3 tháng tôi thấy người khỏe lại, ăn bắt đầu ngon miệng nên dần tăng được 3,5kg. Sau khoảng 7 tháng thì cơ thể tôi hồi phục, không còn những cơn đau bụng. Lúc ấy tôi đi kiểm tra tại Bệnh viện K bác sĩ cho biết đã hết khối u. Từ đó đến nay đã 3 năm, tôi không còn biểu hiện của bệnh tật nữa”-ông Tuấn cho biết.
Đôi lời nhận xét
Qua những trường hợp mắc bệnh ung thư và qua tiếp xúc với nhiều bệnh án của hàng chục bệnh nhân đã điều trị tại cơ sở khám chữa bệnh của lương y Trần Gia Đạt, chúng tôi thấy: Phần lớn bệnh nhân đều ở giai đoạn cuối, sau khi được khám điều trị ở các bệnh viện. Hầu như các bệnh nhân uống thuốc của lương y Trần Gia Đạt nhanh là 20 ngày, chậm là hai tháng bệnh sẽ có chuyển biến tiến bộ.
Bệnh nhân qua được giai đoạn hiểm nghèo, sức khỏe khá dần lên, ăn được ngủ được và tăng cân. Và tiếp tục uống thuốc từ 6 tháng đến vài năm. Sau thời gian đó, đi kiểm tra, xét nghiệm lại, các khối u đều teo lại và thậm chí là nhiều trường hợp khối u mất hẳn. Tế bào ung thư trong máu phần lớn là hết, có chăng chỉ ở dưới mức cho phép.
Để đi đến kết luận chuẩn xác về giá trị từ bài thuốc gia truyền của lương y Trần Gia Đạt trong việc điều trị khỏi hẳn căn bệnh ung thư cần phải có thời gian và phải có khảo cứu khoa học kỹ lưỡng. Tuy nhiên, những điều mắt thấy tai nghe, gặp gỡ trao đổi với những bệnh nhân đã được lương y Trần Gia Đạt điều trị thành công hàng chục năm nay như đã nêu ở trên, chúng tôi thấy dây là địa chỉ tin cậy và đem lại niềm hy vọng lớn đối với những ai không may mắc phải căn bệnh quái ác này.

Nguồn:
http://kenh13vn.net/ky-dieu-bai-thuoc-cuu-song-nhieu-nguoi-ung-thu-giai-doan-cuoi.html

IMG_4829.JPG
Hội câu Sài Gòn” khi chat ăn mặc khá kín đáo và chỉ làm như vô tình để hở những chỗ cần hở, nói năng rất tình cảm, lịch sự. “
Với các cô, con mồi lý tưởng nhất là những con “cá” già”
1.001 cách thả mồi của hội ‘câu’ Sài Gòn

Ái Liên khẳng định với tôi: “Tụi em chỉ làm quen với các anh Việt kiều rồi nếu mấy ảnh về Việt Nam thăm nhà hay du lịch, tụi em tình nguyện làm người hướng dẫn.
Sáng thứ bảy, tôi gọi đến số máy của Ái Liên mà anh Quyên Ca đã chuyển cho tôi. Thoạt đầu, giọng cô có vẻ ngập ngừng nhưng khi biết tôi là bạn thân của “Việt kiều David Chương” thì cô đổi tông ngay. Sau vài phút trò chuyện, cô mời tôi trưa mai – Chủ nhật, gặp cô tại quán cà phê M. trên đường Nguyễn Du, quận 1, TP.HCM.
10h45 sáng Chủ nhật, đang trên đường đến cà phê M. thì điện thoại tôi báo có tin nhắn. Mở ra xem, đó là tin nhắn của Ái Liên: “Em xin lỗi vì sự thay đổi này. Mời anh qua quán cà phê S ở đường Nguyễn Lương Bằng, khu Phú Mỹ Hưng, em đợi”.

Gần 11h30, tôi đến cà phê S, một quán khá sang trọng. Sau khi điện thoại để biết chỗ Ái Liên đang ngồi, tôi đến bàn cô. Ái Liên ở ngoài khác hẳn với tấm hình cô dán trong hồ sơ trên trang web VietS nhưng tôi vẫn phải công nhận cô khá đẹp, chỉ mỗi tội là cô hút thuốc lá như ống khói tàu. Suốt cuộc chuyện trò, cô hỏi tôi về “David Chương” và dĩ nhiên là tôi trả lời làu làu.
Ngược lại, cô cũng kể về “David Chương” y như cô là người yêu của ông Việt kiều “6 bó” – nhưng chưa hề tồn tại trên cõi đời này: “Tụi em không phải là gái mại dâm đứng đường, gái gọi hay thứ gì đại loại như thế…”.
Ái Liên khẳng định với tôi: “Tụi em chỉ làm quen với các anh Việt kiều rồi nếu mấy ảnh về Việt Nam thăm nhà hay du lịch, tụi em tình nguyện làm người hướng dẫn”. Tôi hỏi: “Hướng dẫn như vậy thì có thù lao gì không?”. Ái Liên cười: “Tùy lòng hảo tâm của mấy ảnh chứ em đâu đòi hỏi, chủ yếu là mở rộng giao lưu, thêm bè thêm bạn thôi mà”.

Cuối cùng, cô đi thẳng vào vấn đề: “Anh Chương nói là anh sẽ đưa tiền cho em để em lo cho má em…”. Tôi hỏi má cô hiện nay đang nằm khoa nào, phòng nào, giường số mấy ở Bệnh viện (BV) Chợ Rẫy thì cô đáp: “Em chưa đưa má vào vì chưa đủ tiền”. Tôi nói, đại ý sáng mai tôi sẽ cùng cô đưa má cô vào BV, và tôi sẽ lo toàn bộ viện phí thì cô có vẻ bực dọc: “Má em đang ở dưới quê”. Tôi nói tiếp: “Vậy em về quê đưa má lên đi”.
Lần này Ái Liên đứng dậy, mặt cau có: “Thôi, khỏi làm phiền anh nữa, để em gọi anh Chương. Ảnh nói vì anh thiếu nợ ảnh nên em mới gặp anh chứ không thì ảnh chuyển tiền về cho em từ bữa kia rồi”.
Với các cô “thợ câu”, Việt kiều càng già càng dễ “câu”.

Tôi cố nín cười. Đúng lúc đó một cô gái khác, tuổi xấp xỉ 40 bước đến: “Ê Phượng, thằng chả email cho mày chưa, cái lão ở Thụy Sĩ đó?”. Tôi thấy mặt Ái Liên – bây giờ là Phượng – hơi tái đi: “Ủa, chuyện đó ăn nhằm gì tới bà mà bà thắc mắc”.
Rồi Phượng bước thẳng, không buồn chào tôi. Đến chiếc ghế sắt đặt cạnh bức tường gần cổng ra vào dành cho nhân viên bảo vệ, Phượng ngồi xuống, móc điện thoại bấm nhoay nhoáy. Một lát, chắc là không liên lạc được, cô ra bãi để xe, leo lên chiếc Air Blade màu đỏ phi một lèo.
Tôi chào, cười xã giao với cô gái vừa mới hỏi Phượng rồi mời cô ngồi, trong đầu thầm nghĩ thế là xôi hỏng bỏng không. Người duy nhất có thể giúp tôi khai thác về “Hội câu Sài Gòn” là Phượng thì xem như đã đứt bóng! Tuy nhiên, lần này tôi gặp may. “Nhìn anh chắc không phải Việt kiều?”. Tôi gật đầu. Cô gái – mà sau đó tôi biết tên là Nhi – nói tiếp: “Mọi bữa tụi nó đi cả hội nhưng bữa nay nó đi một mình. Anh mà là Việt kiều thì chắc con Phượng nó luộc anh rồi”.

Nhắm có thể tìm hiểu “Hội câu Sài Gòn” từ Nhi, tôi kể vắn tắt cho cô nghe chuyện Phượng quen David Chương, bạn tôi, rồi chuyện má Phượng bị ung thư, chuyện David Chương nhờ tôi đưa tiền cho Phượng. Nhi cắt ngang lời tôi: “Vậy anh đưa cho nó chưa?”. Tôi lắc đầu, tôi bảo sẽ cùng Phượng đưa má cô ta vào BV rồi tôi thanh toán toàn bộ viện phí, lấy hóa đơn gửi qua Mỹ cho bạn tôi thì Nhi cười khẩy: “Má nó giờ này đang đánh bài tứ sắc ở nhà chứ ung thư ung trứng gì”.
Theo lời Nhi, “Hội câu Sài Gòn” của Phượng gồm 6, 7 người, đôi lúc lên đến 10 người, tất cả đều có học, nhiều người nói tiếng Anh như gió: “Em cũng tham gia với tụi nó…” nhưng có lẽ biết mình nói hớ nên Nhi thòng thêm: “Mà thấy kiểu này không thọ nên em rút lui lâu rồi”. Vẫn theo lời Nhi, những cô trong nhóm “Hội câu Sài Gòn” thường xuyên săn lùng con mồi trên các trang mạng kết bạn bốn phương như VietS, VietCute, Twoo, Badoo…

Hễ thấy ông Việt kiều nào cỡ từ 50 – 60 tuổi trở lên, lai lịch, nghề nghiệp coi được – nghĩa là khả năng có “đôla” là họ tạo hồ sơ làm quen: “Quá trình làm quen thì cũng y như ông bạn anh vậy – cũng bắt đầu từ email, cũng chat.. Con Phượng anh gặp hồi nãy chẳng hạn, có thời gian nó quen 9 ông, có ông nó là em kết nghĩa, có ông nó là cháu tinh thần và có ông nó là người yêu bé bỏng. Anh mà thấy nó chat anh mới kính nể. Cùng một lúc, nó chat với cả… 9 ông nhưng ông nào cũng tưởng nó chỉ chat với một mình ổng”.
Khác với gái mại dâm, gái chat sex kiếm tiền bằng cách cởi quần áo ra rồi kêu con mồi nạp thẻ cào điện thoại để được xem cởi tiếp, “Hội câu Sài Gòn” khi chat ăn mặc khá kín đáo và chỉ làm như vô tình để hở những chỗ cần hở, nói năng rất tình cảm, lịch sự. Khi biết chắc cá đã cắn câu, họ đột ngột không liên lạc nữa để tạo cho con mồi tâm lý lo âu, thắc mắc. Sau đó họ mới đưa ra lý do “má em bệnh”, hoặc “em bị mất xe”, hoặc “em bị giật cái túi xách, mất điện thoại, laptop, mất giấy tờ, mất hết cả tiền”, “em bị tai nạn”, “nhà em bị bão thổi sập”…
Và thế là không nhiều thì ít, những đồng đôla bay về. Nhi kể có ông Việt kiều “7 bó” ở Mỹ, sau thời gian quen nhau trên mạng với một cô trong “hội”, ông về Việt Nam để gặp người tình trong mơ. Qua vài lần đi chơi, ăn uống với nhau, cô gái bé bỏng của ông than thở, rằng đi làm mà không có xe, phải đi xe buýt cực muốn chết. Ông hỏi chiếc xe gắn máy bây giờ khoảng bao nhiêu tiền, cô nói mua xe mới đắt lắm nhưng cô có người bạn đang muốn bán lại chiếc Dylan, hồi đó mua gần 100 triệu nhưng vì là chỗ thân tình nên bạn cô “để rẻ” cho cô 60 triệu thôi.

Vậy là, ông Việt kiều móc túi đưa cô 3.000 “đô” mà không hề biết chiếc Dylan đó là hàng nhái của Tàu, chủ nhân của nó đã chạy đến rệu rã và rao bán với giá chỉ 6 triệu bạc. Thế đã hết đâu, trước khi mua, cô ta gặp chủ xe đặt điều kiện là sau 1 tháng cô ta sẽ bán lại với giá… 3 triệu đồng! Tới hồi ông Việt kiều về Mỹ hôm trước thì hôm sau, chiếc Dylan Tàu lại hồi quy chính chủ!
Sống bằng nghề “câu” thông qua email, chat chit nên thường thì đêm nào cũng vậy, các cô trong “Hội câu Sài Gòn” chat với những người tình già đến 2, 3h sáng. Gần trưa ngủ dậy, sau khi trang điểm, họ hẹn nhau tại một quán cà phê nào đó để trao đổi “kinh nghiệm nghề nghiệp”. Với các cô, con mồi lý tưởng nhất là những con “cá” già, vợ chết hoặc đã ly dị, càng già càng dễ câu. Nhi nói: “Nhưng cũng có số anh ơi. Có đứa gửi 10 thư thì được trả lời cả 10 thư. Có đứa đêm nào cũng thức nhưng suốt năm bảy tháng mà chẳng có “cá” nào đoái hoài, túi lúc nào cũng “rỗng”.

Tôi hỏi trong “Hội câu Sài Gòn” có cô nào tên Giang, quen với một Việt kiều Mỹ tên Tâm?”. Nhi nhíu mày suy nghĩ rồi hỏi lại tôi: “Anh tả hình dáng nó coi”. Tôi lắc đầu không biết vì tôi đã gặp lần nào đâu, chỉ biết Giang là tên thật trong giấy tờ. Nhi nói: “Tụi nó mỗi đứa có cả chục tên. Như con Phượng chẳng hạn, quen với bạn anh nó lấy tên Ái Liên, quen với Việt kiều Đậu nó lấy tên Hoài Thương, ngay cả tên Phượng cũng không biết có phải tên thiệt của nó không nữa”.
Câu chuyện càng lúc càng sôi nổi vì dưới mắt Nhi, tôi và bạn tôi – David Chương suýt chút nữa là nạn nhân của “Hội câu Sài Gòn”. Năm ngoái trong hội này có một cô tên Yến trúng quả rất “đậm”. Số là khi lên mạng, Yến gặp được một ông Việt kiều xấp xỉ “7 bó” ở Ottawa, Canada. Chẳng hiểu cô ta tán tỉnh thế nào mà chỉ một thời gian ngắn “yêu nhau”, mỗi tháng ông “kiều” này đều đặn gửi về cho cô 2 “vé”. Được hơn nửa năm, ông bay về Việt Nam gặp Yến.

Nhi kể: “Mặc dù nó không kể nhưng cả hội đều biết nó câu được “con cá mập” qua việc nó mua chiếc xe Piaggio Liberty, mua điện thoại iPhone, đồng hồ Omega, dây chuyền vàng cùng một mớ quần áo, giày dép mới. Căn phòng ở mướn của nó có tivi đời mới, tủ lạnh, bếp ga”.
Chưa hết, biết chắc 6 tháng mùa đông ông già này rất khổ sở vì bệnh thấp khớp nên Yến đưa ông ta đến xem một lô đất rồi nói rằng đấy là đất của cô, chỉ vì cô chưa có tiền chứ nếu không, cô sẽ cất một căn nhà rồi cứ đến mùa đông, ông về ở với cô cho ấm cúng!

Một tháng sau, ông Việt kiều trở lại Canada rồi chuyển cho Yến tổng cộng 60.000 USD để xây nhà, mà là chuyển “chui”. Nhưng sau nhiều lần giục cô gửi hình nhà cửa qua cho ông xem mà Yến vẫn cứ lờ đi như không biết, ông bèn nhờ một người quen đến tận nơi tìm hiểu. Lúc biết miếng đất đó là của người khác, còn cô người yêu bé bỏng thì đã xóa hồ sơ trên trang web VietS, gửi email cô không trả lời, số điện thoại cũng không liên lạc được thì ông “kiều” Canada mới té ngửa bởi lẽ phần lớn tiền dành dụm từ lương hưu, ông đã đổ vào căn nhà trong mơ cả rồi. Bây giờ “bắc thang lên hỏi ông trời, đem tiền cho gái có đòi được không”.
Mở điện thoại cho tôi xem hình ông già này và Yến vai kề vai, má kề má trong dịp Yến mời cả hội đi ăn lúc ông mới từ Canada về, Nhi nói: “Anh để ý quần áo nó coi, lèng xèng hết sức. Vậy mà chỉ vài tuần sau – Nhi cho tôi xem tiếp tấm hình Yến ngồi vắt vẻo trên chiếc Piaggio – nó lột xác y như chuyện thần tiên”.

Trong suốt cuộc nói chuyện, Nhi có vẻ rất ghét Ái Liên (Phượng) vì mỗi lần nhắc đến cô này, Nhi lại nói bằng một giọng khá hằn học. Có lẽ vì thế mà lúc thấy tôi ngồi với Phượng, Nhi đã hỏi về “lão già Thụy Sĩ” một cách cố ý chứ chẳng phải vô tình. Chắp nối những tình tiết mà Nhi kể, tôi hình dung ra câu chuyện: Nhi câu được ông Việt kiều 71 tuổi, tên Đ., đi học bên Mỹ từ trước giải phóng rồi ở lại làm chuyên viên lắp ráp máy bay cho Hãng Boeing, giờ nghỉ hưu. Mỗi năm, ông Đ. chỉ ở Mỹ 6 tháng còn 6 tháng ông về Việt Nam ăn chơi nhảy múa.
Một bữa, ông cùng bạn bè đến một quán vọng cổ “hát với nhau” ở quận 5 thì gặp Nhi, là “đào” của quán này. Thấy ông già “7 bó” mỗi lần vào hát lại vung ra vài ba triệu, Nhi chủ động tấn công. Đang trong giai đoạn thả mồi bắt cá, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà Nhi lại mời ông Đ. đi ăn sáng với “Hội câu Sài Gòn” nên ông lọt vào mắt xanh của Phượng.

Do Phượng trẻ hơn, xinh hơn, lại khéo chiều chuộng hơn nên chưa đầy 2 tuần lễ, ông Đ. “bái bai” quán vọng cổ của Nhi rồi thuê một căn hộ trong khu Phú Mỹ Hưng, đưa Phượng về sống mặc dù ông vẫn còn một căn nhà to đùng ở mặt tiền đường Lạc Long Quân, quận Tân Bình, do con trai và con dâu ông trông nom. Sau hơn 1 năm, số tiền dành dụm trong tài khoản của ông ở ngân hàng hầu như hết sạch. Nhi nói, giọng rất cay cú: “Con Phượng hốt của cha già đó không dưới 50.000 USD”.
Chưa xong, lúc gần hết tiền, chẳng hiểu có phải Phượng xúi hay không mà ông Đ. về kêu con… bán nhà, ông sẽ chia cho vợ chồng thằng con một nửa. Vẫn theo lời Nhi: “Nhà ổng kêu giá 11 tỷ mà không biết bán được chưa. Bữa nào rảnh anh ghé tới hỏi coi, ổng thường có nhà lúc 3, 4h chiều… Em nói thiệt chứ không nói xạo”.

Để kiểm chứng lời Nhi, 4h chiều Thứ tư tôi ghé địa chỉ mà Nhi đã cho, giả như người đang tìm mua nhà. Đúng như Nhi nói, ông Đ. ở trần, mặc quần short tiếp tôi. Ông hỏi ai giới thiệu mà biết nhà ông đang cần bán? Tôi trả lời “Dạ nghe… Hoài Thương nói”. Ông già “7 bó” trố mắt nhìn tôi: “Cậu quen Thương hả?” rồi mời tôi vào, dẫn đi coi từng phòng: “Có người trả tôi 10,6 tỷ mà tôi chưa bán. Cậu là người quen nên tôi nói thiệt, chắc giá 10,7 tỷ, không bớt đồng nào. Nếu cậu OK thì bữa nào đặt cọc rồi làm giấy tờ”.

Đến tối, lúc đang ngồi viết bài này thì điện thoại tôi reo, trên màn hình là số của Phượng. Cầm máy lên, tôi nghe cô hỏi: “Bữa qua đến giờ anh có liên lạc được với anh Chương không?”. Tôi đáp: “Có email cho ảnh để kể về chuyện vì sao chưa đưa em tiền”. Phượng nói: “Em gọi 3 lần mà ảnh không bắt máy. Mấy lần sau máy lúc nào cũng bận. Em email, nhắn tin cho ảnh cũng không thấy trả lời. Chẳng biết ảnh có đau ốm hay gặp chuyện gì không”.
Một lần nữa, tôi lại cố nín cười: “Không có anh Chương thì vẫn còn… anh Đ., nghe nói ảnh sắp bán được nhà rồi mà”. Đầu bên kia im bặt một lúc rồi giọng Phượng rít lên: “Ê, tôi quen ai thì kệ cha tôi chớ, mắc mớ gì đến mấy người…”.
Nửa tiếng sau đó, tôi vào lại trang web VietS thì hồ sơ mang tên Ái Liên đã hoàn toàn biến mất.
Chúc vui vẻ

Posted by Việt Anh
http://www.thanhnientudo.com

25-10-14
Nguồn gốc bệnh
Virus Ebola là một virus đang gây chết chóc ở Tây Châu Phi. Tên đặt theo tên thung lũng con sông Ebola ở Zaire (nay là Cộng hoà Dân chủ Congo), nơi "outbreak" (nhóm ca bệnh/bộc phát bệnh) đầu tiên được ghi nhận (1976). Cho đến nay, con số chính thức cho biết có chừng 8.400 người đã bị Ebola, trong đó hơn 4.000 người đã chết. Trong hơn 400 nhân viên y tế bị mắc bệnh, trên 200 người đã chết. Những xứ sau đây ở Tây Phi châu là chính: Guinea, Liberia, Sierra Leone, Nigeria, Senegal.
25 năm sau, biến cố Ebola xảy ra khi một số con khỉ dùng trong thí nghiệm khoa học đem từ ngoại quốc vào ở Reston, Mỹ, bệnh virus Ebola (Ebola Virus Disease [EVD] hay sốt xuất huyết Ebola (SXH Ebola, Ebola Hemorrhagic Fever [EHF]) đã trở thành một mối đe doạ sức khoẻ không những cho Châu Phi, mà cho cả toàn thế giới. Mặc dù Tổng thống Mỹ đã ra lệnh cho 3.000 quân đội Mỹ tham gia trực tiếp nỗ lực quốc tế chống virus này lan tràn, nhưng theo Tổng thống Obama, trong những tháng tới có thể hàng triệu người ở châu Phi sẽ bị nhiễm, và nếu cộng đồng thế giới không kịp lo liệu, sẽ có thể hàng trăm ngàn người sẽ tử vong vì bệnh này.
(Tuy cũng gọi là "bệnh sốt xuất huyết", bệnh SXH ở Việt Nam cũng như các nước Đông Nam Á, Puerto Rico (Mỹ), Nam Mỹ và các đảo trong biển Caribbean hiện nay do virus tên dengue, được muỗi thành phố (Aedes) mang virus, chích vào bệnh nhân và truyền virus vào dòng máu của bệnh nhân. Bệnh dengue cũng gây nóng sốt, đau nhức dữ dội (nên còn gọi là “breakbone fever”) và những triệu chứng xuất huyết, bầm tím trong da; dengue gây tử vong ít hơn Ebola.)

Nguy cơ lây nhiễm
Dịch SARS bùng phát năm 2003, Thượng Hải, Trung QuốcDịch SARS bùng phát năm 2003, Thượng Hải, Trung Quốc

Theo Tổ chức Y tế Thế giới, virus Ebola của Tây Phi có khả năng lan qua khu vực Đông Nam Á như Philippines vì những xứ này có công dân xuất khẩu lao động đi khắp thế giới. Tuy nhiên vùng Đông Á (hay Đông Nam Á) có thể được chuẩn bị tốt hơn các vùng khác vì trong những năm trước từng đối phó với những dịch cúm, cúm gà, SARS (bệnh "hội chứng suy hô hấp bán cấp tính"). Mỹ và Anh đang yêu cầu Phillipines gửi nhân viên y tế qua Tây Phi, nơi mà giới y tế địa phương đang muốn bỏ cuộc vì nhiều bác sĩ và y tế bị chết sau khi tiếp xúc với bệnh (10-12-2014).
Virus Ebola được truyền từ người này qua người khác do những chất lỏng (fluid) của cơ thể (nước miếng, phân, nước tiểu, máu, tinh dịch). Gần đây người ta thấy virus ebola còn tồn tại trong tinh dịch (sperm) của người bệnh sau khi người đó đã hồi phục khỏi bệnh. Virus được nhiễm vào cơ thể qua do tiếp cận trực tiếp [direct contact, đụng chạm trực tiếp, không phải bay qua không khí, theo CDC] các niêm mạc (mũi, miệng), qua các vết nứt trong da, và qua đường không phải đường ăn uống (parenteral; (ví dụ trước đây, một người khảo cứu người Anh bị nhiễm Ebola lúc rút máu từ các con chuột thí nghiệm bị bệnh, nhưng sau đó, nhờ truyền máu của người đã phục hồi khỏi bệnh, anh ta được cứu sống). Bệnh thường tiến triển nhanh đến mức hệ miễn nhiễm không đủ thời gian để dựng nên phản ứng đề kháng.
Bệnh viện Texas Health Presbyterian Hospital Dallas, nơi ông Thomas Duncan được chữa trị.Bệnh viện Texas Health Presbyterian Hospital Dallas, nơi ông Thomas Duncan được chữa trị.

Tại Texas, Mỹ, bệnh nhân đầu tiên từ Liberia, Tây Phi, ông Thomas Eric Duncan, không có triệu chứng lúc bay qua Mỹ, sau đó nóng đến 103 độ F, vào khám bệnh viện Texas Health Presbyterian (26.9.2014), do sơ sót không để ý đến lời khai bệnh nhân vừa đến từ châu Phi, phòng cấp cứu biên toa cho về nhà. Hai ngày sau bệnh nhân trở lại, nhập viện và chết 11 ngày sau đó (ngày 8 thg 9-2014). Brincidofovir, một thuốc trong vòng thử nghiệm được dùng trong trường hợp này. Thuốc Zmapp không được dùng cho bệnh nhân này. Ngày 12 tháng 10, có tin nhân viên y tế Nina Phạm săn sóc cho ông Duncan đã lên cơn sốt và được xác nhận nhiễm Ebola. Giám đốc CDC bác sĩ Thomas Frieden cho rằng nhân viên y tế bị nhiễm đã sơ hở trong một bước nào đó của quy trình che chở chính bản thân ("a breach in protocol," ví dụ tháo găng tay không đúng cách, để phía ngoài găng chạm vào da mình). Sau đó bác sĩ Frieden phải xin lỗi rút lại câu nói đó, và nói chúng ta phải “suy nghĩ lại” (rethink) cách mà chúng ta chống lại Ebola. Ngày 15 tháng 10, thêm một nhân viên điều dưỡng được định bệnh nhiễm Ebola.

Một nữ y tá người Tây Ban Nha bị nhiễm, bà Teresa Romero, là người đầu tiên bị nhiễm bệnh Ebola tại Châu Âu (30/9/2014). Hồi cuối tháng 9-2014, bà phụ trách cho một nhà truyền giáo mắc bệnh ở Tây Phi về Tây Ban Nha để chữa trị, sau đó ông này chết vì bệnh Ebola. Bà chỉ có tiếp xúc với ông này hai lần, một lần để thay tã lót cho bệnh nhân, và lần sau để dọn dẹp phòng bệnh nhân sau khi bệnh nhân qua đời. Người ta nghi bà nhiễm virus Ebola vì sau khi làm việc xong, gỡ bỏ găng tay, bà đã lỡ đụng mặt ngoài găng tay lên mặt mình (phía mặt ngoài găng bị nhiễm các chất từ cơ thể người bệnh và có chứa virus). Mấy ngày sau bà ngã bệnh, và sợ bệnh lan ra, con chó của bà cũng bị toà án ra lệnh cho giết chết một cách nhân đạo và hỏa thiêu. Bà Romero được chữa bằng thuốc đang trong vòng thí nghiệm, tên Zmapp, và cho đến hôm nay, ngày 11 tháng 10, tình hình có vẻ khả quan hơn đôi chút.

Triệu chứng EVD
•    Nóng sốt (trên 38.6C hay 101.5F)
•    Nhức đầu dữ dội
•    Đau bắp thịt, yếu ớt, mệt mỏi
•    Ói mửa, tiêu chảy, đau bụng
•    Xuất hiện các vết bầm tím
•    Các triệu chứng xuất hiện 8-10 ngày sau khi tiếp xúc với nguồn bệnh (thời gian ủ bệnh nhanh có thể trong hai ngày, lâu đến 21 ngày)
Mexico phát tờ rơi tuyên truyền về các triệu chứng của bệnh Ebola cho người dân hay đi lại giữa biên giới Hoa Kỳ và MexicoMexico phát tờ rơi tuyên truyền về các triệu chứng của bệnh Ebola cho người dân hay đi lại giữa biên giới Hoa Kỳ và Mexico

Sau giai đoạn ban đầu với triệu chứng tương tự như cúm, (flu-like symptoms) bệnh nhân có thể nổi ban (skin rash) đến giai đoạn tiêu hoá, xuất huyết: chảy máu ngoài da, mũi, âm đạo, ói ra máu, đi cầu ra máu. Trong giai đoạn cuối cùng, hiện tượng suy nhiều bộ phận (phổi làm khó thở, suy gan, suy thận; multi-organ failure) và shock có thể xảy ra, và có thể chết.
•    Tỷ lệ tử vong trung bình là 50%, trong quá khứ tỷ lệ này biến đổi từ 25% cho đến 90%.
•    Những nhóm ca bệnh đầu tiên bộc phát (outbreaks) ở những ngôi làng xa xôi nằm cạnh rừng Trung tâm Phi Châu; tuy nhiên gần đây những dịch bộc phát ở các trung tâm đô thị lớn cũng như ở nông thôn.
•    Thành công ngăn chặn các ổ dịch này tuỳ thuộc vào sự phối hợp các cố gắng nhiều mặt của cộng đồng liên hệ thành một "gói" (package): như phát hiện trường hợp bệnh, theo dõi các trường hợp tiếp cận với bệnh, chôn cất, phòng thí nghiệm, giáo dục quần chúng. Dân chúng ở vùng xa xôi ở Châu Phi vẫn tin là bệnh Ebola do bệnh nhân bị bùa phép gây nên (witchcraft) và người da trắng mang mầm bệnh, cho nên gần đây dân địa phương ở Guinea giết một nhóm tám người gồm người hoạt động xã hội, nhà báo đi vào các làng để phát hiện và cô lập các ca bệnh và giáo dục quần chúng.

Biện pháp phòng ngừa
•    Theo CDC, nếu chúng ta đến vùng có dịch Ebola, cần rửa tay bằng xà phòng, thuốc sát trùng. Tránh đụng đến máu và những chất lỏng từ cơ thể người khác (body fluids)
•    Đừng đụng tới những dụng cụ, áo quần, giường chiếu đã tiếp xúc với người bệnh.
•    Tránh các tang lễ, chôn cất ở đó phải đụng tới ("handling") xác người bệnh
•    Tránh tiếp xúc với dơi, khỉ (linh trưởng/primates), không ăn thịt sống, máu, các chất lỏng từ cơ thể chúng (body fluids).
•    Tránh các bệnh viện ở Tây Phi ở đó người ta chữa các bệnh nhân bị nhiễm Ebola.
•    Nếu từ Tây Phi về, theo dõi tình trạng sức khoẻ mình trong 21 ngày. Nếu có triệu chứng nhiễm Ebola, cần đi khám bệnh ngay (nên báo trước cho nơi mình đến khám là mình có thể bị nhiễm Ebola để người ta chuẩn bị các biện pháp cách ly cần thiết như cho bệnh nhân vào phòng riêng, người khám mang áo, mặt nạ bảo vệ, v..v)

Biện pháp quốc tế ngăn chặn bệnh lan rộng
Hành khách đo nhiệt độ cơ thể trước khi bayHành khách đo nhiệt độ cơ thể trước khi bay

•    Hiện nay để ngăn chặn bệnh lây lan qua Mỹ, tại phi cảng một số thành phố như Chicago, Washington DC (Dulles Airport), New York những hành khách đến từ Liberia, Sierra Leone, Guinea được đo nhiệt độ lúc mới đến (bằng tia hồng ngoại, không chạm đến bệnh nhân) và được nhân viên chính phủ Mỹ hỏi một số câu hỏi về tình hình sức khoẻ của họ, và khả năng họ có tiếp xúc, hay bị phơi nhiễm (exposed) với người nhiễm virus Ebola hay không. Nếu có nguyên nhân để nghi ngờ, như nhiệt độ lên cao (nóng sốt), hay triệu chứng khả nghi, những người này bị cách ly và đem đến bệnh viện để được khám và theo dõi. Có người chỉ trích biện pháp này là không hữu hiệu lắm vì sẽ không phát hiện những người trong thời kỳ tiềm ẩn (có thể kéo dài ba tuần lễ, trong khi mà bệnh nhân chưa có triệu chứng gì cả), những người cố tình dấu bệnh sử của mình đã tiếp xúc với nguồn bệnh hoặc những người lên máy bay thì phát bệnh, và có thể lúc phát hiện được thì máy bay đã đem các hành khách bị phơi nhiễm đi nơi khác.

Các phương pháp định bệnh virus Ebola
•    Phát hiện những thành phần vật liệu di truyền của virus bằng PCR (Polymerase Chain Reaction=phản ứng dây chuyền dùng men polymerase), có thể âm tính giả trong mấy ngày đầu và phải đợi 3-5 ngày sau khi phát triệu chứng mới có phản ứng dương.
•    Phát hiện kháng thể của cơ thể chống ebola (ELISA=Enzyme-linked Immunosorbent Immunoassay), có thể phải đợi lâu hơn ba ngày, để hệ miễn nhiễm cơ thể có thời gian sản xuất kháng thể tới mức phát hiện được (sau đó thì sản xuất mạnh trong thời kỳ hồi phục)
•    Cấy virus ebola; chỉ thực hiện được ở một số phòng thí nghiệm được trang bị đặc biệt và an toàn.
•    Hiện nay, không thể dùng những thử nghiệm này để kiểm tra tất cả mọi người bị sốt đến từ Châu Phi được, và người ta chỉ thử máu những người đến từ các nơi có nguy cơ nhiễm Ebola cao (theo bác sĩ Sandro Cinti, chuyên về bệnh nhiễm, thuộc bệnh viện Đại học Michigan.)

Cách chữa trị
•    Hiện nay, chưa có thuốc đặc trị Ebola. Bệnh nhân được cung cấp cho đủ nước, (rehydration) chữa theo triệu chứng, hỗ trợ để cải thiện tình hình chung của bệnh nhân. Những thuốc chữa dùng biện pháp miễn nhiễm (dùng kháng thể chống Ebola) còn đang trong vòng nghiên cứu, thí nghiệm.
Nhà truyền giáo ở Tây Ban Nha dù được chích Zmapp nhưng vẫn không qua khỏi.Nhà truyền giáo ở Tây Ban Nha dù được chích Zmapp nhưng vẫn không qua khỏi.

•    Zmapp là một thuốc chích tĩnh mạch, Zmapp (do tên hãng Mapp Biopharmaceuticals, một trong hai hãng cùng phát triển ra thuốc này), được nghiên cứu từ bảy năm nay và cho tới nay chỉ được thí nghiệm với kết quả tốt trên những con khỉ macaque, nhưng chưa bao giờ được dùng trên người. Hai trong ba kháng thể Zmapp cung cấp cho người bệnh đến bám chặt vào một protein trên vỏ ngoài của virus Ebola và không cho virus hoạt động tấn công tế bào người bệnh (đây là một loại chủng ngừa tạo nên miễn nhiễm thụ động). Một trong ba kháng thể báo động cho hệ miễn nhiễm biết tế bào nào của cơ thể đã bị nhiễm virus và do đó hệ miễn nhiễm sẽ tiêu diệt các tế bào này.
•    Zmapp gồm ba kháng thể đơn dòng (cocktail of monoclonal antibodies) được sản xuất trong kỹ nghệ sinh học (genetic engineering), bởi những cây thuốc lá (“plantibodies”=kháng thể do thực vật [cây] sản xuất). Các cây thuốc lá này đã được công nghệ sinh học biến đổi để có khả năng sản xuất các kháng thể theo ý muốn, theo sự hướng dẫn của những gene thu hoạch từ tế bào chuột từng phơi nhiễm với virus Ebola và tế bào myeloma của người. Đáng thú vị là thuốc này là kết quả của những nghiên cứu của kỹ nghệ thuốc lá (hãng Reynolds), kỹ nghệ quốc phòng về chiến tranh sinh học (biodefense) và của hai nước Mỹ và Canada.
•    Hãng KentuckyBioProcessing (một công ty con của công ty thuốc lá Reynolds) phụ trách sản xuất Zmapp. Một protein đặc biệt được chích vào lá cây thuốc lá được trồng vài tuần, một tuần sau thì cây sản xuất đủ thuốc trong lá để được trích tinh.
•    Có hai nhân viên y tế Mỹ và một người Anh làm việc tại Phi Châu được đặc cách dùng thuốc này và khỏi bệnh. Trái lại, nhà truyền giáo người Spain, 75 tuổi, chết vì bệnh mặc dù được chích Zmapp.
•    Đầu tháng 10, các khoa học gia Thái ở Đại học Mahidol công bố đã dùng những gene người để sản xuất ra một kháng thể nhỏ đến mức có thể chui vào virus ebola và ngăn chúng sinh sản. Tuy nhiên họ không có khả năng tiếp cận với mẫu virus Ebola và cần sự giúp đỡ của Mỹ mới có thể xúc tiến thêm về khảo cứu này để hy vọng, nếu thành công, áp dụng được trên lâm sàng (theo VOA).
•    Convalescent serum hay hemotherapy: như trường hợp cô điều dưỡng Nina Phạm đang được chích huyết thanh hay máu từ một bác sĩ Mỹ đã hồi phục, ông bác sĩ này trước khi được chữa bằng Zmapp, cũng từng được chích máu hay huyết thanh của một cậu bé châu Phi 15 tuổi mà ông ta đã chữa khỏi.
•    Có hai thuốc chủng ngừa đang được xét để đi vào áp dụng phổ biến trên người. Theo WHO, hy vọng qua năm 2015, vaccine sẽ có thể được áp dụng giới hạn cho nhân viên y tế hay ở tuyến đầu các vùng bị dịch; việc áp dụng vaccine rộng rãi cũng như trị liệu dùng máu hay huyết tương của người từng bị nhiễm bệnh và hồi phục chắc phải đợi lâu hơn.
Tóm lại, từ ngày virus Ebola được khám phá ở châu Phi năm 1976 đến nay, đã có nhiều nhóm bệnh bộc phát và nhiều khảo cứu đem lại một số lượng kiến thức nhất định về chẩn bệnh, dịch học và trị liệu. Tuy nhiên, đây là cơn bộc phát lớn nhất từ trước đến nay, trong bối cảnh toàn cầu hoá làm những nơi xa xôi nhất xích lại gần nhau một cách nguy hiểm. Y giới đang phải học những bài học mới, xét lại cách thức làm việc của bệnh viện cũng như nhân viên điều dưỡng, "suy nghĩ lại" (rethink, theo lời bác sĩ Frieden của CDC), để đối phó với một tình huống nghiêm trọng mới khởi đầu, có thể ảnh hưởng đến toàn thể nhân loại. Ngày 14 tháng 9, CDC loan báo sẽ gửi một ê kíp chuyên gia chuyên về virus ebola, trong vòng vài giờ, đến bất cứ bệnh viện nào có xác nhận một trường hợp Ebola. CDC đang nghĩ tới biện pháp chuyển tất cả bệnh nhân nhiễm ebola, nếu có, về chữa tại chừng bốn đơn vị chuyên môn có những "đơn vị ngăn chặn sinh học" (biocontainment unit), điều mà một bệnh viện trung bình khó thực hiện được, trái với ý kiến trước đây cho rằng bất cứ bệnh viện nào ở Mỹ cũng đủ khả năng chữa các bệnh nhân nhiễm ebola.
Tài liệu tham khảo:
1)    Trung tâm Kiểm soát Bệnh Mỹ (CDC)
http://www.cdc.gov/vhf/ebola/prevention/
2)    Tổ chức Y tế Quốc tế (WHO)
http://www.who.int/csr/disease/ebola/en/
3)    CNN: Ebola screenings begin at JFK; four more airports start next week
http://www.cnn.com/2014/10/11/health/ebola/index.html
4)    Ebola 'Secret Serum': Small Biopharma, The Army, And Big Tobacco
http://www.forbes.com/sites/erincarlyle/2014/10/11/confirmed-facebooks-mark-zuckerberg-paying-more-than-100-million-for-kauai-property/
5)    Brenda Goodman: Experimental Ebola Serum Grown in Tobacco Leaves
http://www.webmd.com/news/20140804/ebola-virus-vaccine
6)    http://www.cbsnews.com/news/how-doctors-test-for-ebola/

Bác sĩ Hồ Văn Hiền
---------------------------------------
Quý vị có thể nghe lại các bài giải đáp trên mạng Internet ở địa chỉ voatiengviet.com

So, quite unexpectedly, my brother found himself, panting, with a cut mouth, a bruised jaw, and bloodstained knuckles, driving along an unknown lane with these two women.

[media width="100%" height="450"]https://w.soundcloud.com/player/?url=https%3A//api.soundcloud.com/playlists/84469084&auto_play=false&hide_related=false&show_comments=true&show_user=true&show_reposts=false&visual=true[/media] He learned they were the wife and the younger sister of a surgeon living at Stanmore, who had come in the small hours from a dangerous case at Pinner, and heard at some railway station on his way of the Martian advance. He had hurried home, roused the women--their servant had left them two days before--packed some provisions, put his revolver under the seat--luckily for my brother--and told them to drive on to Edgware, with the idea of getting a train there. He stopped behind to tell the neighbours. He would overtake them, he said, at about half past four in the morning, and now it was nearly nine and they had seen nothing of him. They could not stop in Edgware because of the growing traffic through the place, and so they had come into this side lane.

'I know what "it" means well enough, when I find a thing,' said the Duck: 'it's generally a frog or a worm. The question is, what did the archbishop find?'
That was the story they told my brother in fragments when presently they stopped again, nearer to New Barnet. He promised to stay with them, at least until they could determine what to do, or until the missing man arrived, and professed to be an expert shot with the revolver--a weapon strange to him--in order to give them confidence.

FAO: Better crop genebanks mean better food security
standart also cover in vitro testing
Would that I could keep squeezing that sperm for ever! For now, since by many prolonged, repeated experiences, I have perceived that in all cases man must eventually lower, or at least shift, his conceit of attainable felicity; not placing it anywhere in the intellect or the fancy; but in the wife, the heart, the bed, the table, the saddle, the fireside, the country; now that I have perceived all this, I am ready to squeeze case eternally. In thoughts of the visions of the night, I saw long rows of angels in paradise, each with his hands in a jar of spermaceti.

[ads-post] Now, while discoursing of sperm, it behooves to speak of other things akin to it, in the business of preparing the sperm whale for the try-works.

First comes white-horse, so called, which is obtained from the tapering part of the fish, and also from the thicker portions of his flukes. It is tough with congealed tendons—a wad of muscle—but still contains some oil. After being severed from the whale, the white-horse is first cut into portable oblongs ere going to the mincer. They look much like blocks of Berkshire marble.

Then, being prepared for the journey, they all started for the Emerald City; and the Winkies gave them three cheers and many good wishes to carry with them.

  1. I tried to convince her that I was sincere, but she simply couldn't forget the humiliation that I had put upon her on that other occasion
  2. "If you mean all that you say you will have ample chance to prove it," she said, "if Jubal does not catch and kill you
  3. I am in your power, and the treatment you accord me will be the best proof of your intentions toward me
  4. I am not your mate, and again I tell you that I hate you, and that I should be glad if I never saw you again
  5. " Dian certainly was candid
  6. There was no gainsaying that
  7. In fact I found candor and directness to be quite a marked characteristic of the cave men of Pellucidar
  8. Finally I suggested that we make some attempt to gain my cave, where we might escape the searching Jubal, for I am free to admit that I had no considerable desire to meet the formidable and ferocious creature, of whose mighty prowess Dian had told me when I first met her

Siw82 Passive Inwall subwoofer speaker is here!
We decided to use this room, on the second floor and overlooking the plaza, for Dejah Thoris and Sola, and another room adjoining and in the rear for the cooking and supplies. I then dispatched Sola to bring the bedding and such food and utensils as she might need, telling her that I would guard Dejah Thoris until her return.

As Sola departed Dejah Thoris turned to me with a faint smile.

"And whereto, then, would your prisoner escape should you leave her, unless it was to follow you and crave your protection, and ask your pardon for the cruel thoughts she has harbored against you these past few days?"

"You are right," I answered, "there is no escape for either of us unless we go together."

"I heard your challenge to the creature you call Tars Tarkas, and I think I understand your position among these people, but what I cannot fathom is your statement that you are not of Barsoom."

"In the name of my first ancestor, then," she continued, "where may you be from? You are like unto my people, and yet so unlike. You speak my language, and yet I heard you tell Tars Tarkas that you had but learned it recently. All Barsoomians speak the same tongue from the ice-clad south to the ice-clad north, though their written languages differ. Only in the valley Dor, where the river Iss empties into the lost sea of Korus, is there supposed to be a different language spoken, and, except in the legends of our ancestors, there is no record of a Barsoomian returning up the river Iss, from the shores of Korus in the valley of Dor. Do not tell me that you have thus returned! They would kill you horribly anywhere upon the surface of Barsoom if that were true; tell me it is not!"

Her eyes were filled with a strange, weird light; her voice was pleading, and her little hands, reached up upon my breast, were pressed against me as though to wring a denial from my very heart.

"I do not know your customs, Dejah Thoris, but in my own Virginia a gentleman does not lie to save himself; I am not of Dor; I have never seen the mysterious Iss; the lost sea of Korus is still lost, so far as I am concerned. Do you believe me?"

And then it struck me suddenly that I was very anxious that she should believe me. It was not that I feared the results which would follow a general belief that I had returned from the Barsoomian heaven or hell, or whatever it was. Why was it, then! Why should I care what she thought? I looked down at her; her beautiful face upturned, and her wonderful eyes opening up the very depth of her soul; and as my eyes met hers I knew why, and—I shuddered.

Barsoomian returning up the river Iss
Great Headseat
A similar wave of feeling seemed to stir her; she drew away from me with a sigh, and with her earnest, beautiful face turned up to mine, she whispered: "I believe you, John Carter; I do not know what a 'gentleman' is, nor have I ever heard before of Virginia; but on Barsoom no man lies; if he does not wish to speak the truth he is silent. Where is this Virginia, your country, John Carter?" she asked, and it seemed that this fair name of my fair land had never sounded more beautiful than as it fell from those perfect lips on that far-gone day.

"'Tis my Mary, my Mary herself! She promised that my boy, every morning, should be carried to the hill to catch the first glimpse of his father's sail! Yes, yes! no more! it is done! we head for Nantucket! Come, my Captain, study out the course, and let us away! See, see! the boy's face from the window! the boy's hand on the hill!"

But Ahab's glance was averted; like a blighted fruit tree he shook, and cast his last, cindered apple to the soil.

I understand your position among these people
"What is it, what nameless, inscrutable, unearthly thing is it; what cozening, hidden lord and master, and cruel, remorseless emperor commands me; that against all natural lovings and longings, I so keep pushing, and crowding, and jamming myself on all the time; recklessly making me ready to do what in my own proper, natural heart, I durst not so much as dare? Is Ahab, Ahab? Is it I, God, or who, that lifts this arm? But if the great sun move not of himself; but is as an errand-boy in heaven; nor one single star can revolve, but by some invisible power; how then can this one small heart beat; this one small brain think thoughts; unless God does that beating, does that thinking, does that living, and not I. By heaven, man, we are turned round and round in this world, like yonder windlass, and Fate is the handspike. And all the time, lo! that smiling sky, and this unsounded sea! Look! see yon Albicore! who put it into him to chase and fang that flying-fish? Where do murderers go, man! Who's to doom, when the judge himself is dragged to the bar? But it is a mild, mild wind, and a mild looking sky; and the air smells now, as if it blew from a far-away meadow; they have been making hay somewhere under the slopes of the Andes, Starbuck, and the mowers are sleeping among the new-mown hay. Sleeping? Aye, toil we how we may, we all sleep at last on the field. Sleep? Aye, and rust amid greenness; as last year's scythes flung down, and left in the half-cut swaths—Starbuck!"
But blanched to a corpse's hue with despair, the Mate had stolen away.

Ahab crossed the deck to gaze over on the other side; but started at two reflected, fixed eyes in the water there. Fedallah was motionlessly leaning over the same rail.

That night, in the mid-watch, when the old man—as his wont at intervals—stepped forth from the scuttle in which he leaned, and went to his pivot-hole, he suddenly thrust out his face fiercely, snuffing up the sea air as a sagacious ship's dog will, in drawing nigh to some barbarous isle. He declared that a whale must be near. Soon that peculiar odor, sometimes to a great distance given forth by the living sperm whale, was palpable to all the watch; nor was any mariner surprised when, after inspecting the compass, and then the dog-vane, and then ascertaining the precise bearing of the odor as nearly as possible, Ahab rapidly ordered the ship's course to be slightly altered, and the sail to be shortened.

  • But, to the best of my knowledge, Perry still lived and it was my duty and wish to be again with him, that we might share the dangers and vicissitudes of the strange world we had discovered
  • And Ghak, too; the great, shaggy man had found a place in the hearts of us both, for he was indeed every inch a man and king
  • Uncouth, perhaps, and brutal, too, if judged too harshly by the standards of effete twentieth-century civilization, but withal noble, dignified, chivalrous, and loveable
  • Chance carried me to the very beach upon which I had discovered Ja's canoe, and a short time later I was scrambling up the steep bank to retrace my steps from the plain of Phutra
  • But my troubles came when I entered the canyon beyond the summit, for here I found that several of them centered at the point where I crossed the divide, and which one I had traversed to reach the pass I could not for the life of me remember
But, to the best of my knowledge, Perry still lived and it was my duty and wish to be again with him, that we might share the dangers and vicissitudes of the strange world we had discovered. And Ghak, too; the great, shaggy man had found a place in the hearts of us both, for he was indeed every inch a man and king. Uncouth, perhaps, and brutal, too, if judged too harshly by the standards of effete twentieth-century civilization, but withal noble, dignified, chivalrous, and loveable. Chance carried me to the very beach upon which I had discovered Ja's canoe, and a short time later I was scrambling up the steep bank to.

  1. "Alas! In my hurry—I—I forgot—" "What?" "To turn off the gas in my room!" "Very well, young man," returned Mr
  2. Fogg, coolly; "it will burn—at your expense
  3. " Phileas Fogg rightly suspected that his departure from London would create a lively sensation at the West End
  4. The news of the bet spread through the Reform Club, and afforded an exciting topic of conversation to its members
  5. From the club it soon got into the papers throughout England
  6. The boasted "tour of the world" was talked about, disputed, argued with as much warmth as if the subject were another Alabama claim

We were interrupted at this juncture by the approach of one

We were interrupted at this juncture by the approach of one of the warriors, bearing arms, accouterments and ornaments, and in a flash one of her questions was answered and a puzzle cleared up for me. I saw that the body of my dead antagonist had been stripped, and I read in the menacing yet respectful attitude of the warrior who had brought me these trophies of the kill the same demeanor as that evinced by the other who had brought me my original equipment, and now for the first time I realized that my blow, on the occasion of my first battle in the audience chamber had resulted in the death of my adversary.

"Aye, I see!—wanted to part it; free the fast-fish—an old trick—I know him."

"There are almost as many conjectures as to that as there are geologists," was his answer. "One estimates it thirty miles, because the internal heat, increasing at the rate of about one degree to each sixty to seventy feet depth, would be sufficient to fuse the most refractory substances at that distance beneath the surface. Another finds that the phenomena of precession and nutation require that the earth, if not entirely solid, must at least have a shell not less than eight hundred to a thousand miles in thickness. So there you are.

The old man looked at me for a long time before he spoke.

At once there came running to her from all directions a pack of great wolves. They had long legs and fierce eyes and sharp teeth.

"Go to those people," said the Witch, "and tear them to pieces."

"Who are you, Zodangan?" she whispered. "Another enemy to harass me in my misery?"

The old man accelerated his pace, sniffing eagerly as he neared the fire.
"Mussels!" he muttered ecstatically. "Mussels! And ain't that a crab, Hoo-Hoo? Ain't that a crab? My, my, you boys are good to your old grandsire."

Hoo-Hoo, who was apparently of the same age as Edwin, grinned.

"All you want, Granser. I got four."
They ordered two bottles of port, to which the Frenchman did ample justice, whilst Fix observed him with close attention.
I had observed on the two occasions when I had seen her that the prisoner exchanged words with her guards, and this convinced me that they spoke, or at least could make themselves understood by a common language. With this added incentive I nearly drove Sola distracted by my importunities to hasten on my education and within a few more days I had mastered the Martian tongue sufficiently well to enable me to carry on a passable conversation and to fully understand practically all that I heard.

At this time our sleeping quarters were occupied by three or four females and a couple of the recently hatched young, beside Sola and her youthful ward, myself, and Woola the hound. After they had retired for the night it was customary for the adults to carry on a desultory conversation for a short time before lapsing into sleep, and now that I could understand their language I was always a keen listener, although I never proffered any remarks myself.

On the night following the prisoner's visit to the audience chamber the conversation finally fell upon this subject, and I was all ears on the instant. I had feared to question Sola relative to the beautiful captive, as I could not but recall the strange expression I had noted upon her face after my first encounter with the prisoner. That it denoted jealousy I could not say, and yet, judging all things by mundane standards as I still did, I felt it safer to affect indifference in the matter until I learned more surely Sola's attitude toward the object of my solicitude.

Sarkoja, one of the older women who shared our domicile, had been present at the audience as one of the captive's guards, and it was toward her the question turned.
At once there came running to her from all directions a pack of great wolves.
Flutter, flutter, went the flag, first to the right, then to the left. It was too far for me to recognise anyone there, but afterwards I learned that Ogilvy, Stent, and Henderson were with others in this attempt at communication. This little group had in its advance dragged inward, so to speak, the circumference of the now almost complete circle of people, and a number of dim black figures followed it at discreet distances.

Suddenly there was a flash of light, and a quantity of luminous greenish smoke came out of the pit in three distinct puffs, which drove up, one after the other, straight into the still air.

This smoke (or flame, perhaps, would be the better word for it) was so bright that the deep blue sky overhead and the hazy stretches of brown common towards Chertsey, set with black pine trees, seemed to darken abruptly as these puffs arose, and to remain the darker after their dispersal. At the same time a faint hissing sound became audible.[left-post]
Powered by Blogger.